Читать книгу: «Truy Tìm Người Hùng », страница 8

Шрифт:

Gwen kinh hãi.

“Nhưng tại sao vậy? Cậu ấy là một người hùng.”

“Nó không phải là người trong gia tộc ta,” mẹ cô trả lời. “Mặc những gì cha con nghĩ. Ta muốn con tránh xa nó. Con nghe rõ chứ? Hãy thề đi. Thề trước mặt ta ngay bây giờ.”

“Con sẽ không thề,” Gwen nói, giằng cánh tay ra khỏi bàn tay đang giữ chặt của mẹ cô.

“Thằng bé đó là thường dân, còn con là một Công chúa,” mẹ cô la lên. “Con là Công chúa. Con có hiểu không. Nếu con còn đến gần nó. Ta sẽ tống cổ con ra khỏi đây. Con hiểu không?”

Gwen gần như không biết đáp lại ra sao. Cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình như vậy.

“Mẹ đừng bảo con làm cái này cái kia,” cuối cùng, cô cũng lên tiếng.

Gwen gắng hết sức nói lên tiếng nói dũng cảm, nhưng thẳm sâu bên trong cô đang run sợ. Cô đến đây để muốn biết về mọi thứ; bây giờ, cô cảm thấy sợ hãi. Cô không hiểu điều gì đang xảy ra.

“Hãy làm những gì con muốn,” mẹ cô nói. “nhưng số phận thằng bé đó nằm trong tay ta. Ðừng quên điều đó.”

Nói xong, mẹ cô quay đi, bước ra khỏi phòng, và đóng sầm cửa lại, để lại Gwen đơn độc trong tiếng tĩnh lặng dội sâu vào tâm trí. Cô cảm thấy lòng mình vụn vỡ. Ðiều gì lại gây ra phản ứng mạnh mẽ đến như vậy từ cha và mẹ cô?

Cậu ta là ai?

CHƯƠNG MƯỜI

Vua MacGil ngồi trong phòng tiệc dõi theo đối tượng của mình, ông ngồi cuối dãy bàn còn Vua McCloud ngồi đối diện ở đầu này của chiếc bàn, hàng trăm người của hai gia tộc ngồi xen giữa họ. Tiệc cưới đã diễn ra hàng giờ liền, cuối cùng, sự căng thẳng giữa hai gia tộc đã lắng xuống sau ngày diễn ra sự kiện cưỡi ngựa đấu thương. Như MacGil đã dự đoán, tất cả đàn ông đều cần rượu và thịt—và phụ nữ—để khiến họ quên đi sự khác biệt vốn có. Bây giờ tất cả quây quần trong cùng một bàn, giống như những chiến hữu. Thực tế khi nhìn họ, thậm chí MacGil không nghĩ họ là người của hai gia tộc khác nhau.

MacGil cảm thấy mọi thứ đều đã ổn; kế hoạch tổng thể của ông đã có tác dụng. Hiện tại, hai gia tộc đã có vẻ thân mật hơn. Ông đã cố gắng làm được nhiều điều mà các đời vua MacGil trước ông không làm được: đó là thống nhất hai vùng của Vương quốc Nhẫn, để khiến họ nếu không thể là những người bạn thì chí ít cũng là những người hàng xóm hòa hảo. Con gái ông, Luanda, đang tay trong tay với người chồng mới của cô, hoàng tử McCloud. Trông cô có vẻ mãn nguyện. Ðiều đó khiến ông thấy nỗi niềm của mình vơi bớt phần nào. Ông đã gả đi người con gái của mình, nhưng ít nhất điều khiến ông thấy an ủi là ông cũng cho cô ấy được danh hiệu nữ hoàng.

MacGil hồi tưởng tất cả các sắp đặt để tiến hành sự kiện này, nhớ lại những ngày tranh luận với các cận thần của mình. Ông đã đi ngược lại lời khuyên của tất cả các cận thần của mình để sắp xếp cuộc hội tụ này. Hòa bình không bao giờ là điều dễ dàng, khi mà gia tộc McCloud ổn định địa phận của họ bên kia dãy Highland, đám cưới này sẽ bị lãng quên dần theo thời gian, rồi một ngày họ sẽ khuấy động tình trạng bất ổn. Ông không ngây thơ. Nhưng giờ đây, ít nhất, có một mối quan hệ máu mủ giữa hai gia tộc và đặc biệt là khi một đứa trẻ được sinh ra, thì lại càng khó có thể làm ngơ. Nếu khi đứa trẻ đó lớn lên rồi trở thành người cai trị, một đứa trẻ được sinh ra bởi những người con của cả hai vương quốc, thì có lẽ, một ngày nào đó, toàn bộ vương quốc Nhẫn có thể sẽ thống nhất, dãy Highland sẽ không còn là biên giới của sự tranh chấp nữa, và quốc gia sẽ phát triển thịnh vượng dưới một sự cai trị duy nhất. Ðó là giấc mơ của ông, không phải mơ cho chính mình, mà cho con cháu của mình. Trên hết, Vương quốc Nhẫn phải cường thịnh, phải đồng lòng bảo vệ hẻm núi tử địa Canyon, và chống lại đám người của thế giới bên kia đang nhăm nhe. Nếu hai gia tộc vẫn còn chia cắt thì đấy sẽ là yếu điểm cho những kẻ thù địch luôn rình rập.

“Hãy nâng ly lên” MacGill đứng dậy hô lớn.

Cả dãy bàn hàng trăm người bỗng yên lặng, nâng cao ly rượu.

“Chúc mừng cho đám cưới của đứa con trưởng của ta! Vì sự đoàn kết của hai gia tộc MacGil và McCloud! Vì hòa bình của toàn Vương quốc Nhẫn”

“Dzô Dzô” một tràng tiếng hô vang lên. Mọi người uống cạn ly, căn phòng một lần nữa tràn ngập tiếng cười và âm thanh của tiệc tùng.

MacGil ngồi lại và nhìn thăm dò khắp căn phòng, quan sát mấy đứa con của mình. Godfrey đang ngồi uống rượu với hai tay nải, mỗi tay ôm một cô, xung quanh là đám bạn vô lại. Ðây có lẽ là sự kiện hoàng gia duy nhất mà gã từng hào hứng tham dự. Rồi đến Gareth, ngồi áp sát gã nhân tình tên Firth, đang thì thầm vào tai hắn; MacGil có thể nhìn thấy bằng đôi mắt tinh tường và ứng biến nhanh của mình, rằng hắn đang âm mưu điều gì đó. Ý nghĩ đó làm người ông sôi lên, rồi ông nhìn đi chỗ khác. Ở phía bên kia của căn phòng, là con trai út của ông, Reece, đang ngồi ăn uống cùng bàn dành cho những người cận vệ cùng với chàng trai mới, Thor. Ông cảm thấy Thor như một đứa con của mình, bởi vậy ông hài lòng khi thấy đứa con nhỏ nhất của mình bắt bạn với cậu bé rất nhanh.

Ông lướt mắt một vòng để tìm khuôn mặt cô con gái nhỏ của mình, Gwendolyn, và cuối cùng thấy cô bé đang ngồi tận phía ngoài, xung quanh là những người hầu gái đang cười khúc khích. Ông dõi theo ánh mắt cô bé và nhận ra cô đang nhìn Thor. Ông cố tình chú ý đến cô bé một lúc lâu và nhận ra rằng cô bé đã bị hút hồn. Ông không lường trước được điều này và cũng không chắc chắn phải nghĩ gì về điều đó. Ông cảm nhận được rắc rối. Ðặc biệt là từ người vợ của mình.

"Mọi thứ không phải như vẻ ngoài của nó" một giọng nói vang lên.

MacGil quay lại thì thấy Argon đang ngồi bên cạnh, đang quan sát hai gia tộc đang vui vẻ ăn uống cùng nhau.

"Ông nghĩ gì về những điều này?" MacGil hỏi. "Cả hai vương quốc rồi sẽ có hòa bình chứ?"

"Hòa bình không bao giờ tĩnh lặng," Argon nói. "Nó lên và xuống như thủy triều. Cái ngài nhìn thấy trước mắt chỉ là lớp vỏ ngoài của hòa bình. Người chỉ thấy được một mặt của nó. Ngài đang cố áp đặt hai chữ hòa bình lên một đối thủ ngàn xưa. Nhưng lịch sử hàng trăm năm máu đổ. Những linh hồn gào thét đòi trả thù. Một cuộc hôn nhân không đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ."

"Ông đang nói gì vậy?" MacGil hỏi, nhấp một ngụm rượu vang trong chiếc ly, lòng cảm thấy lo lắng, cảm giác vốn có khi ông ở cạnh Argon.

Argon quay lại nhìn chằm chằm vào ông với một ánh mắt dữ dội, ánh mắt gây ra sự hoảng loạn cho vua McGil.

"Sẽ có chiến tranh. Nhà McCloud sẽ tấn công. Hãy đề phòng. Tất cả các những vị khách ngài đang thấy ở đây sẽ sớm tìm cách lấy mạng gia đình ngài."

MacGil nuốt khan.

"Ta đã quyết định sai khi cho con gái kết hôn với bên ấy ư?"

Argon im lặng một lúc, cuối cùng ông nói: "Ðiều đó không cần thiết."

Argon nhìn đi chỗ khác, MacGil hiểu rằng ông ấy đã nói xong câu chuyện. Dẫu vậy, có hàng triệu câu hỏi ông muốn Agron trả lời cho ông, nhưng ông cũng hiểu rằng vị pháp sư này của ông sẽ không trả lời cho đến khi ông ta muốn. Vì vậy, thay vào đó, ông quan sát đôi mắt của Argon và nhìn theo ánh mắt đó đang để ý Gwendolyn, rồi sau đó đến Thor.

"Ông có thấy chúng cùng với nhau không?" MacGil hỏi, đột nhiên tò mò muốn biết.

"Có lẽ," Argon trả lời. "Còn nhiều thứ chưa được quyết định."

"Ông nói đầy ẩn ý."

Argon nhún vai nhìn đi chỗ khác, MacGil nhận ra rằng ông sẽ không nhận thêm bất cứ câu trả lời nào từ ông ấy nữa.

"Ông có thấy chuyện xảy ra trên sân đấu hôm nay không?" MacGil hỏi. "Với cậu bé?"

"Tôi đã thấy trước khi nó xảy ra", Argon trả lời.

"Ông nghĩ sao? Nguồn sức mạnh của cậu ta là gì? Cậu ta có giống ông không?"

Argon quay lại và nhìn chằm chằm vào mắt MacGil, một lần nữa với một ánh mắt mà gần như khiến ông phải nhìn đi chỗ khác.

"Cậu ta mạnh hơn tôi rất nhiều."

MacGil nhìn lại, cảm thấy sốc. Ông chưa bao giờ nghe Argon nói điều gì tương tự thế này.

"Mạnh hơn? Hơn cả ông ư? Sao có thể? Ông là vị pháp sư vĩ đại của Vương quốc—không có bất kì ai trên khắp bờ cõi này mạnh hơn ông."

Argon nhún vai.

"Sức mạnh không chỉ ở dưới một hình thức" ông nói. "Cậu bé đó có quyền năng vượt xa sức tưởng tượng của người; vượt xa hơn tầm nhận thức của cậu ta. Cậu ta không hề biết mình là ai; Kkông hề biết mình từ đâu đến."

"Nhưng ngài biết" ông nói thêm.

MacGil nhìn lại, tự hỏi.

"Ta ư?" MacGil hỏi. "Hãy cho ta biết. Ta cần biết."

Argon lắc đầu.

"Hãy tìm câu trả lời từ chính cảm xúc của ngài. Nó sẽ cho ngài biết sự thật."

"Cậu ta sẽ trở thành gì?" MacGil hỏi.

"Cậu ta sẽ trở thành một người chỉ huy tuyệt vời. Một chiến binh vĩ đại. Cậu ta sẽ cai trị vương quốc của chính mình. Vương quốc vĩ đại hơn vương quốc của ngài rất nhiều. Và cậu ấy cũng sẽ trở thành một vị vua vĩ đại hơn ngài. Ðó là số phận của cậu ta."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, MacGil cảm thấy ghen tị. Ông quay lại và dò xét cậu bé, cậu cười với Reece, ở phía bàn dành cho những người cận vệ, cậu ta là một con người rất đỗi bình thường, vẻ ngoài yếu ớt, trẻ nhất trong bọn chúng. Ông không thể tưởng tượng. Nhìn cậu ta bây giờ, cậu ta trông gần như không đủ điều kiện để gia nhập đội quân Legion. Ông chợt hỏi liệu Argon có sai lầm.

Nhưng Argon chưa bao giờ sai lầm và không bao giờ tuyên bố mà không có lý do.

"Tại sao ông nói với tôi điều này?" MacGil hỏi.

Argon quay lại nhìn chằm chằm vào ông.

"Bởi vì đã đến lúc ngài phải chuẩn bị. Cậu bé cần được đào tạo. Cậu ta cần phải được nhận những điều kiện tốt nhất. Ðó là trách nhiệm của ngài."

"Trách nhiệm của ta ư? Thế còn của cha cậu bé? "

"Cái gì của ông ta?" Argon vặn lại.

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

Thor cố mở mắt, cảm thấy mất phương hướng, băn khoăn mình đang ở đâu. Cậu nằm trên sàn nhà, được lót bằng một ụ rơm, khuôn mặt lệch về một phía, cánh tay choãi lên trên đầu. Cậu nhổm người dậy, lau nước miếng quanh miệng, và tự nhiên, thấy đầu mình váng vất, đau nhức. Ðó là cơn đau đầu tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu. Cậu nhớ lại tối hôm trước, sau bữa tiệc của Ðức vua, cậu đã uống nhiều, cảm giác đầu đời về cuộc vui bia rượu. Căn phòng như đang quay cuồng. Cổ họng cậu cháy khô, và lúc này cậu thề sẽ không bao giờ uống bia rượu nữa.

Thor nhìn quanh, cố gắng định vị nơi mình đang nằm là ở đâu trong doanh trại. Chỗ nào cũng toàn người, nằm dài trên những ụ rơm, ngáy pho pho, cậu quay sang hướng khác và thấy Reece, cách vài bước chân, cũng đang ngủ say như chết. Ðó cũng lúc cậu nhận ra rằng: cậu đang ở trong doanh trại. Doanh trại của đội quân Legion. Tất cả những chàng trai quanh cậu đều trạc tuổi cậu, có khoảng 50 người.

Thor nhớ mang máng là Reece đã dẫn cậu về, vào lúc muộn, sau đó cậu lăn quay ra đống rơm ngủ không biết gì. Ánh sáng ban sớm tràn ngập qua các ô cửa sổ đang mở, và Thor sớm nhận ra cậu là người duy nhất đã thức dậy. Cậu trông xuống và nhận thấy mình đi ngủ trong tình trạng vẫn để nguyên quần áo, đưa tay hất qua mái tóc bết của mình. Cậu mong ước được tắm rửa —mặc dù cậu không biết tắm ở chỗ nào. Cấp bách hơn nữa là một bình nước cho cái cổ họng khô khốc. Thêm nữa, bụng cậu đang sôi ùng ục—cậu muốn ăn gì đó.

Tất cả đều mới lạ với cậu. Cậu hầu như không biết mình đang ở đâu, cuộc sống ở nơi này sẽ ra sao, công việc hàng ngày của đội quân Legion là gì. Nhưng cậu cảm thấy hạnh phúc. Ðó là một buổi tối rực rỡ, một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời. Cậu đã tìm được một người bạn thân thiết, Reece, và bắt gặp Gwendolyn nhìn cậu một hoặc hai lần gì đó. Cậu đã cố gắng để trò chuyện với cô ấy, nhưng cứ mỗi lần cậu có ý định tiến lại gần, thì lòng dũng cảm lại xẹp lại. Cậu cảm thấy hối tiếc khi nghĩ lại. Có quá nhiều người ở xung quanh. Nếu có cơ hội khi chỉ có hai người, cậu sẽ thu hết can đảm. Nhưng lần tiếp theo sẽ là khi nào?

Trước khi dừng mạch suy nghĩ, thì có một tiếng đập mạnh vào cánh cửa gỗ doanh trại, ngay lập tức, những cánh cửa mở toang ra, ánh nắng tràn ngập vào bên trong.

“Dậy ngay, các cận vệ!” tiếng hét vang lên.

Hàng chục chiến binh Silver đang đi vào, vang vọng tiếng lách cách của những chiếc áo giáp làm bằng những vòng kim loại xâu vào nhau, tiếng đập mạnh vào thành tường gỗ bởi một vật bằng kim loại. Tiếng ồn nghe thật chói tai, xung quanh Thor, những cậu bé khác bật ngay dậy.

Dẫn đầu đoàn là một chiến binh trông thật dữ tợn Thor nhận ra ở trường đấu lúc trước, dáng người chắc nịch, đầu hói, với một vết sẹo trên mũi, người Reece đã nói tới, tên là Kolk.

Anh ta dường như cau có với Thor khi giơ ngón tay và chỉ vào cậu.

“Này. thằng nhóc kia! anh ta hét lên. “Ta nói đứng dậy”

Thor bối rối. Cậu thấy mình đang đứng rồi.

“Nhưng tôi đứng rồi mà, thưa chỉ huy,” Thor trả lời.

Kolk tiến tới và vả ngay vào mặt Thor một cái tát. Mặt Thor sưng lên cùng với sự căm phẫn, khi mọi ánh mắt đang dồn về phía cậu.

“Cấm cãi lại khi chỉ huy nói! Kolk mắng.

Trước khi Thor đáp lại, anh ta đi tiếp, lững thững qua phòng, kéo mạnh một cậu bé khác, bắt giữ thẳng chân, đá vài cái vào mạng sườn những người chưa kịp dậy.

“Ðừng lo,” một giọng nói thì thầm trấn an.

Cậu quay sang và thấy Reece đứng đó.

“Sự đối xử đó không chỉ với riêng cậu đâu, đó chỉ là cách của họ. Cách họ răn đe chúng ta.”

“Nhưng họ không đối xử thế với cậu,” Thor nói.

“Dĩ nhiên, họ sẽ không đụng đến tớ, bởi vì cha tớ, nhưng họ cũng không lịch sự cho lắm đâu. Họ muốn cho chúng ta vào khuôn khổ, chỉ có vậy thôi. Họ nghĩ điều này sẽ làm chúng ta cứng cáp lên. Ðừng bận tâm quá đến họ.”

Tất cả các cậu bé được dẫn ra ngoài doanh trại, Thor và Reece cũng ở trong số đó. Khi họ bước ra ngoài, ánh mặt trời sáng lóa chiếu thẳng vào Thor, cậu nheo mắt và đưa tay lên che. Ðột nhiên cậu thấy choáng váng cùng cảm giác buồn nôn, cậu quay lại gập người rồi phun ra.

Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của những người xung quanh mình. Một người lính gác đẩy cậu, làm Thor chúi người về phía trước, trở vào hàng cùng những người khác, lấy tay lau miệng. Thor chưa bao giờ cảm thấy kinh khủng như lúc này.

Ðứng bên cạnh, Reece mỉm cười.

“Dư vị khó chịu từ tối qua, đúng không?” cậu hỏi Thor, miệng toe toét cười, hích khuỷu tay vào người cậu. “Tớ đã nói cậu nên dừng uống sau ly thứ hai rồi.”

Thor cảm thấy buồn nôn khi ánh nắng chiếu thẳng vào mắt mình; nó chưa bao giờ chói chang như ngày hôm nay. Thời tiết ngày hôm nay thật nóng nực, cậu cảm thấy những giọt mồ hôi đang chảy dưới áo mình.

Thor cố nhớ lại cảnh báo của Reece tối hôm trước nhưng cậu không nhớ gì cả.

“Tớ chẳng nhớ gì về lời khuyên đó,” Thor chống chế.

Reece toét miệng hơn nữa. “Chính xác, đó là bởi vì cậu không chịu lắng nghe.” Reece cười khúc khích. “và sự lóng ngóng của cậu khi cố gắng nói chuyện với chị tớ,” cậu ta nói thêm. “Trông thật thảm thương. Tớ không nghĩ tớ đã từng nhìn thấy một người nào sợ hãi đến vậy khi đứng trước một cô gái.”

Mặt Thor đỏ lên khi cố nhớ lại. Nhưng cậu không thể nhớ điều gì. Nó thật là mơ hồ.

“Tớ không cố ý xúc phạm cậu,” Thor nói. “khi nói chuyện với chị gái cậu.”

“Cậu không xúc phạm gì tớ cả. Mà nếu chị ấy chọn cậu, thì tớ thật cảm động.”

Cả hai bước đi nhanh hơn, khi cả nhóm đã lên đến ngọn đồi. Mặt trời dường như phản chiếu mạnh hơn theo từng bước chân họ.

“Nhưng tớ phải cảnh báo với cậu rằng: mọi thứ ở vương quốc này đều ở trong tầm tay chị ấy. Cơ hội để chị ấy để ý đến cậu…ừm, có vẻ quá xa vời.”

Khi họ bước nhanh hơn trên những ngọn đồi xanh mượt của Kinh thành Nhà vua. Thor cảm thấy phần nào yên tâm. Cậu cảm thấy được Reece chấp nhận. Thật kỳ lạ, nhưng cậu tiếp tục cảm nhận Reece đối xử với cậu còn hơn cả một người anh, hơn những gì cậu từng mong đợi. Khi họ bước đi, Thor nhận thấy ba người anh của mình đang hành quân gần đó. Một người trong số họ quay sang nhăn mặt với cậu, sau đó hích vai thằng anh lớn hơn, thằng anh lớn cũng quay lại nhìn cậu với một nụ cười chế nhạo. Họ lắc đầu và quay đi. Họ không có lời nào tử tế để hỏi han Thor. Nhưng cậu cũng chẳng mong đợi điều này từ họ.

“Ðứng thành hàng, đội Legion! Ngay tức khắc!”

Thor ngẩng đầu lên và nhìn thấy một vài người trong số những chiến binh Silver bên cạnh họ, thúc giục năm mươi người xếp đội hình chỉnh tề, chia làm hai hàng. Một người đàn ông xuất hiện từ phía sau, đập mạnh vào lưng cậu bé đứng trước Thor bằng một khúc tre lớn; cậu ta kêu ré lên, xếp hàng một cách chỉnh tề hơn. Chẳng bao lâu sau họ xếp thành hai hàng chỉnh tề, rồi diễu hành đi bước đều qua khu đất của Ðức vua.

“Khi tiến quân vào trận chiến, tất cả phải bước đều như một!” Kolk hiệu lệnh, bước cùng nhau và đi xuống phía đó. “Ðây không phải sân nhà mẹ các ngươi. Các ngươi phải bước đi như đang đánh trận!”

Thor hành quân và bước đều bên cạnh Reece, mồ hôi vã ra trong nắng, băn khoăn về nơi họ đang được dẫn đến. Dạ dày cậu vẫn đang biểu tình vì cuộc chè chén, và cậu lại tự hỏi khi nào mình sẽ được ăn sáng, khi nào cậu được uống nước. Một lần nữa, cậu tự nguyền rủa bản thân về cuộc vui tối qua.

Khi họ đi lên đi xuống những quả đồi, qua cánh cổng đá xây theo hình vòm, họ nhận ra đã đến những bãi đấu tập quanh đó. Họ đi qua một cánh cổng đá hình vòm nữa và đi vào một đấu trường đủ loại. Ðây là sân huấn luyện cho đội Legion.

Trước mặt họ là đủ loại mục tiêu cho các môn ném lao, bắn tên, và ném đá và các đống rơm để luyện kiếm. Tim Thor như đập nhanh hơn khi nhìn thấy cảnh này. Cậu muốn vào ngay trong đó, sử dụng vũ khí, và tập luyện.

Nhưng khi Thor tiến vào khu vực huấn luyện, đột nhiên một cú hích cùi chỏ thúc vào mạng sườn của cậu từ phía sau, và một nhóm nhỏ gồm sáu người, hầu hết trẻ hơn giống Thor, được tách ra khỏi hàng chính. Cậu nhận thấy mình bị tách ra khỏi Reece, được đưa tới một khu tập luyện khác.

“Ngươi nghĩ mình sẽ được tập luyện ngay hả?” Kolk hỏi một cách chế giễu khi họ bị phân chia thành các nhóm khác nhau, với những mục tiêu cũng khác hẳn. “Ðó là những con ngựa cho ngươi ngày hôm nay.”

Thor nhìn lên và nhận thấy nơi họ đang đi đến: ở phía xa của bãi đấu tập, có một vài con ngựa đang đi lại thong dong. Kolk cúi xuống nhìn cậu với nụ cười hiểm ác.

“Trong khi những người khác ném lao và dùng kiếm, ngày hôm nay ngươi sẽ chăm sóc những con ngựa và dọn dẹp phân của chúng. Chúng ta sẽ bắt đầu ở đâu đó. Chào mừng đến với đội quân Legion.”

Thor cảm thấy xụi lơ. Ðây chẳng phải là điều cậu mong muốn chút nào.

“Ngươi nghĩ mình đặc biệt hả thằng nhóc?” Kolk hỏi, đi bên cạnh, cúi sát xuống mặt cậu. Thor cảm thấy anh ta đang cố làm nhụt ý chí của cậu. “Dù và con trai ngài chú ý đến ngươi, điều đó cũng thật tào lao đối với ta. Bây giờ ngươi đang trong sự quản thúc của ta. Ngươi hiểu chứ? Ta không quan tâm đến những mánh khóe nhất thời ngươi làm ở sân cưỡi ngựa đấu thương lúc đó. Người chỉ là một thằng nhóc như bao đứa khác. Ngươi hiểu điều ta nói chứ?”

Thor nuốt nước bọt. Cậu đang ở trong một cuộc rèn luyện khó khăn và lâu dài.

Vấn đề trở lên tồi tệ hơn nữa, ngay sau khi Kolk quay sang hành hạ một vài đứa khác, thằng đứng trước Thor, một thằng nhóc thấp đậm, người chắc nịch với mộ cái mũi tẹt, quay lại và nhạo báng cậu.

“Mày không thuộc về nơi này,” nó nói. “Mày đã bày trò bịp bợm. Mày đã không được chọn. Mày không giống ai trong số bọn tao. Không giống chút nào. Chằng ai ưa mày cả.”

Thằng bé bên cạnh cũng quay lại và nhạo báng Thor.

“Chúng tao sẽ làm mọi thứ để mày cút khỏi đây,” Nó nói. “Vào thì dễ lại mới khó.”

Thor cảm thấy bất ổn trước sự căm ghét của chúng. Cậu không ngờ rằng mình đã có những kẻ thù, và không hiểu mình đã làm gì để chúng căm ghét đến vậy. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là gia nhập đội quân Legion.

“Sao chúng mày không lo chuyện của mình đi hả,” một giọng nói vang đến.

Thor nhìn qua và thấy một cậu bé đầu đinh có mái tóc đỏ, cao và gầy gò, với những đốm tàn nhang lấm tấm trên khuôn mặt, cặp mắt nhỏ màu xanh đang nhìn chăm chăm về phía thằng nhóc đó. “Cả hai thằng mày đến đây để dọn dẹp cùng những người khác” nó nói thêm. “Cả hai thằng mày cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Những thằng chuyên đi bắt nạt người khác.”

“Mày tập trung vào chuyện của mày đi, thằng bợ đỡ,” một trong những thằng nhóc trong hội gào lại, “không bọn tao cũng sẽ canh chừng luôn cả mày nữa đấy,”

“Thử xem,” thằng tóc đỏ gắt lại.

“Chúng mày sẽ chỉ được nói khi ta cho phép,” Kolk nạt một trong số những thằng nhóc đó, đập mạnh lên đầu nó. Hai thằng đứng phía trước Thor, đầy may mắn, lẩn mất tiêu.

Thor gần như không biết phải nói gì, cậu cảm thấy gần gũi với thằng có mái tóc đỏ, biết ơn nó.

“Cám ơn cậu,” Thor nói

Thằng tóc đỏ quay lại và mỉm cười với cậu.

“Tên tớ là O’Connor. Tớ muốn bắt tay bạn, nhưng họ sẽ cho tớ ăn bạt tai nếu làm vậy. Vì vậy hãy coi như là chúng ta đã bắt tay nhau rồi."

Cậu ta cười lớn hơn, và Thor thấy có cảm tình ngay với cậu ta.

“Ðừng bận tâm chúng làm gì,” cậu ta nói thêm. “Chúng cũng sợ hãi. Giống như những người khác trong bọn ta. Không ai trong số chúng ta biết rõ chúng ta vào đây làm gì.”

Chẳng mấy chốc nhóm của họ đã đi tới điểm cuối của nơi hành quân, và Thor đếm thấy sáu con ngựa đang thong dong gặm cỏ.

“Nắm lấy dây cương!” Kolk ra lệnh. “Giữ thật chắc, và đưa chúng đi ăn vòng quanh trường đấu cho đến khi chúng muốn nghỉ ngơi. Làm ngay đi!”

Thor bước về phía trước nắm lấy dây cương một trong số những con ngựa đó, khi cậu làm vậy, con ngựa bước chân ra sau và lồng lên, sắp sửa đá cậu. Thor giật mình, loạng choạng lùi lại, những đứa khác ở trong nhóm ra sức cười cợt cậu. Kolk đánh một cú thật mạnh vào phía sau đầu cậu, cậu cảm thấy muốn quay lại và đáp trả.

“Giờ đây mày là thành viên Legion. Không bao giờ được thoái lui. Từ bất kỳ kẻ nào. Bây giờ thì cầm lấy dây cương ngay!”

Thor thấy trong lòng trở lên sắt đá, bước lên trước, và nắm lấy dây cương con ngựa đang lồng lên. Cậu ra sức nắm chặt trong khi con ngựa giật mạnh và kéo cậu đi, nó bắt đầu kéo cậu đi vòng quanh khu đất rộng, cố len vào bầy cùng với những con khác, con ngựa ra sức kháng cự, giật mạnh, nhưng Thor ghìm cương lại, cậu không từ bỏ dể dàng.

“Tớ thấy là tốt hơn rồi đấy,”

Thor quay lại nhìn thấy O’Connor đang đi đến bên mình, mỉm cười, “Họ muốn làm chúng ta nhụt chí, cậu biết chứ?”

Ðột nhiên, con ngựa của Thor dừng lại, dù nó lồng lên thế nào cậu cũng sẽ ghìm dây cương lại, nó sẽ không thể nhúc nhích được. Rồi Thor thấy có mùi gì đó thật kinh khủng; con ngựa đang thải ra một đống phân, nhiều đến mức cậu không thể tưởng tượng. Nó dường như chưa muốn dừng lại.

Thor thấy ai đó đang ấn một cái xẻng nhỏ vào tay mình, nhìn ra thì thấy Kolk đang đứng cạnh, nhìn xuống cười mỉm.

“Dọn sạch đi!” Anh ta quát lên.

Возрастное ограничение:
16+
Дата выхода на Литрес:
09 сентября 2019
Объем:
314 стр. 8 иллюстраций
ISBN:
9781632912534
Правообладатель:
Lukeman Literary Management Ltd
Формат скачивания:
epub, fb2, fb3, ios.epub, pdf, txt, zip

С этой книгой читают