Читать книгу: «Truy Tìm Người Hùng », страница 18

Шрифт:

CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM

Thor phi thật nhanh trong đêm tối, như tên bắn lao qua cánh cổng cuối cùng của Kinh thành, gần như không hãm ngựa chậm lại khi cậu nhảy xuống ngựa; cậu vừa đưa dây cương cho người hầu vừa thở khó nhọc. Cậu đã cưỡi ngựa cả ngày trời, mặt trời cũng đã khuất bóng hàng tiếng trước, và cậu có thể lập tức nhận thấy qua ánh sáng của tất cả các ngọn đuốc bên trong, nghe thấy thanh âm của các giai điệu mơ màng phía sau cánh cổng, rằng buổi yến tiệc của Ðức vua đang rất sôi nổi. Cậu tự trách bản thân vì đã đi lâu đến vậy, lòng chỉ cầu mong mình chưa đến quá trễ.

Cậu chạy đến người đầy tớ gần nhất.

"Mọi người đã đông đủ trong đó cả chưa?" Cậu hỏi vẻ vội vã. Cậu cần biết Ðức vua có ổn không—dĩ nhiên cậu không thể hỏi thẳng rằng ông ấy có bị đầu độc không.

Người đầy tớ nhìn cậu, bối rối.

"Tại sao lại không cơ chứ? Mọi người đã ổn định hết, trừ cậu đến trễ. Thành viên của đội quân Legion hoàng gia phải luôn luôn đúng giờ. Và quần áo của cậu thì thật nhếch nhác. Cậu thật trái ngược với các đồng đội của mình. Cậu hãy đi rửa tay, rồi nhanh vào trong đi."

Thor chạy qua cánh cổng, mồ hôi vã ra, cậu nhúng tay vào một chiếc chậu bằng đá nhỏ đựng đầy nước, vã nước lên mặt mình, và hớt ít nước để chải qua mái tóc hơi dài của mình. Cậu đã liên tục di chuyển suốt từ sáng sớm, người cậu phủ một lớp bụi đường, có cảm giác như thể nó đã ở đó hàng chục ngày trời. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh và dáng vẻ chỉn chu; rồi cậu sải bước nhanh xuống các hành lang nối tiếp nhau, hướng về phía cửa lớn của đại sảnh yến tiệc.

Khi cậu bước vào trong, đi qua những cánh cửa hình vòm rất lớn, giống như trong tưởng tượng: trước mặt cậu là hai bàn yến tiệc, dài ít nhất một trăm thước, ở phía xa tận đầu bên kia là Ðức vua đang ngồi chính giữa chiếc bàn dành riêng cho ngài, quây quanh là các cận thần. Tiếng huyên náo gây ấn tượng mạnh với Thor trong khung cảnh đầy sôi động, cả đại sảnh chật cứng toàn người. Ở đó không chỉ có các cận thần của Ðức vua, các thành viên Silver và Legion đang ngồi tại các bàn tiệc yến, mà còn hàng trăm người khác, ban nhạc, các nhóm vũ công, những chú hề, hàng chục phụ nữ đến từ các nhà thổ .... Ngoài ra còn có các kiểu đầy tớ, lính gác, và cả chó đang chạy loanh quanh. Ðây đúng là nơi ồn ào náo loạn.

Những người đàn ông uống rượu ở các ly lớn đầy rượu và bia; và nhiều người trong số họ đứng lên và hát những khúc hát trong men say chếnh choáng, cùng khoác vai nhau, cụng những vại bia chúc tụng nhau. Trên bàn la liệt thức ăn, với heo rừng và nai và đủ các loại khác đang được quay trên những cái xiên trước lò sưởi. Một nửa căn phòng đang ngấu nghiến thức ăn, trong khi nửa còn lại thì hòa lẫn vào căn phòng. Nhìn vào sự hỗn loạn trong phòng, nhìn thấy những người đàn ông đã say bí tỉ, Thor nhận ra rằng nếu cậu đến sớm hơn, ngay khi nó bắt đầu, thì khung cảnh có lẽ sẽ trật tự hơn bây giờ. Lúc này, khi đã gần tàn tiệc, dường như nó đã trở thành mớ hỗn tạp của những người say xỉn.

Phản ứng đầu tiên của Thor, ngoài việc bị choáng ngợp, là cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi thấy Ðức vua còn sống. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy vẫn ổn. Cậu lại tự hỏi phải chăng điềm báo đó không đúng, rằng giấc mơ của mình đã sai, rằng tự cậu đã tưởng tượng thái quá, tự quan trọng hóa vấn đề. Nhưng, cậu vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác đó. Cậu vẫn cảm thấy một sự cấp bách thúc giục cậu tới chỗ Ðức vua, để cảnh báo ông.

Bảo vệ Ðức Vua của chúng ta.

Thor chen vào đám đông dày đặc, cố gắng tìm cách chen qua để đi về phía Nhà vua. Cậu chỉ có thể tiến chậm chạp. Những người đàn ông này đã say bí tỉ và vô cùng ồn ào, vai kề vai, còn Vua MacGil thì ngồi cách xa hàng trăm thước.

Thor cố gắng đi được khoảng nửa đường qua đám đông trước khi cậu dừng lại, đột nhiên nhận ra Gwendolyn. Cô ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, tách ra phía bên cạnh của đại sảnh, bao quanh bởi các thị nữ của cô. Trông có vẻ cau có, không giống cô thường ngày chút nào. Cô không động đến đồ ăn và thức uống, và ngồi sang một bên, tách ra khỏi các thành viên khác của gia đình hoàng gia. Thor phân vân liệu đã có chuyện gì.

Thor vượt ra khỏi đám đông và vội vã đi về phía cô.

Cô nhìn lên và thấy cậu đến, nhưng thay vì mỉm cười như mọi khi, thì khuôn mặt của cô tối sầm lại. Lần đầu tiên, Thor nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt cô.

Gwen trượt ghế ra sau, đứng dậy, quay lưng lại, và bắt đầu đi ra xa.

Thor cảm tưởng như có lưỡi dao đâm trúng tim mình. Cậu không thể hiểu được phản ứng của cô. Cậu đã làm điều gì sai sao?

Cậu chạy vòng qua bàn, vội vã về phía cô, rồi nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng.

Cô làm cậu ngạc nhiên bằng cách vung tay cậu ra một cách thô bạo, cô quay người lại và quắc mắt nhìn cậu.

"Ðừng chạm vào ta!" cô hét lên.

Thor lùi lại một bước, sốc trước phản ứng của cô. Ðây có phải là Gwendolyn cậu biết?

"Ta xin lỗi," cậu nói. "Ta không có ý gì cả. Và cũng không có ý thiếu tôn trọng nàng. Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng."

"Ta chẳng còn lời nào để nói với ngươi," cô kích động, đôi mắt lóe lên cơn giận dữ.

Thor khó thở; cậu không biết mình đã làm gì sai.

"Người yêu dấu, xin hãy cho ta biết, ta đã làm gì xúc phạm đến nàng? Dù là điều gì đi nữa, hãy cho ta xin lỗi."

"Những điều mà ngươi làm không thể sửa chữa. Lời xin lỗi chẳng thể đủ. Ðó là bản chất rồi."

Cô bắt đầu tránh ra xa, và một phần trong Thor nghĩ cậu nên để cho cô ấy được yên; nhưng một phần khác của cậu không chịu rời đi, nhất là sau những gì mà họ đã có. Cậu cần biết—cậu cần phải biết lý do tại sao cô ghét cậu nhiều đến vậy.

Thor chạy lên trước mặt cô, chặn đường cô. Cậu không thể để cô ấy bỏ đi như thế.

"Gwendolyn. Hãy làm ơn cho ta một cơ hội để biết ta đã làm gì khiến nàng buồn lòng. Hãy nói cho ta biết. "

Cô nhìn chằm chằm lại cậu, ánh mắt sôi sục, tay chống nạnh.

"Ta nghĩ ngươi biết. Ta nghĩ rằng ngươi biết rất rõ."

"Ta không biết," Thor nói tha thiết.

Cô nhìn chằm chằm, như thể xem xét từ đầu đến chân cậu, và cuối cùng, có vẻ đã tin cậu.

"Cái đêm trước khi ngươi đến gặp ta, có người nói với ta rằng ngươi đã đến nhà thổ. Ðể làm gì với mấy ả phụ nữ ở đó thì chỉ có ngươi mới biết. Và ngươi vui thú với họ cả đêm. Rồi, khi ban ngày, ngươi đến với ta. Ðiều đó đủ nhắc ngươi nhớ chưa? Ta ghê tởm hành vi của ngươi. Ghê tởm vì ta đã gặp gỡ ngươi, ghê tởm vì ngươi đã chạm vào người ta. Ta mong sẽ không bao giờ phải nhìn thấy mặt ngươi thêm lần nào nữa. Ngươi đã biến ta thành kẻ ngốc—không ai được phép làm vậy đối với ta!"

"Nàng ơi!" Thor hét lên, cố gắng để ngăn cô lại, muốn giải thích. "Ðó không phải sự thật!"

Nhưng ban nhạc đã xen vào giữa họ, cô phóng ra, vượt qua đám đông quá nhanh khiến cậu không thể tìm thấy cô. Trong khoảnh khắc, cậu hoàn toàn mất dấu cô.

Lòng Thor đang sôi sục. Cậu không thể tin kẻ nào đó đã đến gặp cô, nói với cô những điều dối trá về cậu, đã làm cô quay lưng lại với cậu. Cậu thắc mắc liệu ai đứng đằng sau. Nó gần như không còn quan trọng nữa; cơ hội của cậu với cô bây giờ đã bị hủy hoại. Cậu như đang chết trong lòng.

Thor quay lại và bắt đầu loạng choạng đi qua căn phòng, nhớ về Ðức vua, cảm giác trống rỗng, như thể không còn muốn sống nữa.

Trước khi cậu đi thêm vài bước, Alton đột nhiên xuất hiện, chặn đường cậu và chế nhạo với một nụ cười mãn nguyện. Gã ta mặc xà cạp lụa, một chiếc áo khoác nhung và một chiếc mũ lông. Gã ta nhìn xuống Thor, với cái mũi và cái cằm dài ngoằng, với sự ngạo mạn và hết sức tự mãn.

"Ồ, chà," gã nói. "Nếu không phải là một thường dân. Ngươi đã tìm được cô dâu tương lai ở đây chưa? Tất nhiên là chưa. Ta nghĩ rằng tin đồn đã lan xa, về chuyện ngươi đi chơi nhà thổ." Gã ta mỉm cười và cúi xuống gần, để lộ ra hàm răng chuột xỉn vàng. "Thực tế là, ta chắc chắn tin đồn đó đã lan rộng.”

"Ngươi biết họ nói gì không: nếu có một sự thật mơ hồ, nó sẽ châm ngòi cho tin đồn. Ta đã tìm thấy ý niệm mơ hồ mong manh đó. Và bây giờ danh tiếng của ngươi đã bị hủy hoại, thằng nhóc ạ."

Thor, sôi sục với cơn giận dữ, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu lao đến đấm vào bụng Alton, khiến gã ta quỵ xuống.

Một lúc sau, những người chức trách, các thành viên Legion, các chiến binh lao đến kéo họ ra xa.

"Mày đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy, thằng nhóc!" Alton hét lên, chỉ vào cậu qua những người chức trách. "Không ai được đụng đến hoàng tộc! Mày sẽ rũ tù cho đến cuối đời! Tao sẽ khiến mày bị bắt! Hãy nhớ lấy! Khi trời hửng sáng, tao sẽ cho người đến bắt mày! "Alton hét lên, quay người bỏ đi.

Thor không để ý chút nào đến Alton, hoặc mấy tên vệ binh của gã. Cậu chỉ nghĩ duy nhất về Ðức vua. Cậu gạt các thành viên Legion ra và tiến lại chỗ Ðức vua MacGil. Cậu đẩy người khác tránh đường khi cậu vội vã tiến về phía bàn của Ðức vua. Tâm trí cậu chìm đắm với những cảm xúc và cậu gần như không thể tin nổi những biến cố của sự việc vừa rồi. Tại đây khi danh tiếng của cậu đang lên thì nó đã vừa bị hủy hoại bởi một con rắn độc, làm cho tình yêu trốn tránh cậu. Và bây giờ, hoặc ngày mai, sẽ phải đương đầu với mối đe dọa giam cầm. Và bởi Nữ hoàng liên kết chống lại cậu, nên cậu lo sợ rằng rất có thể cậu sẽ bị tống vào ngục.

Nhưng Thor không quan tâm đến mấy chuyện đó lúc này. Ðiều duy nhất cậu quan tâm là bảo vệ Ðức vua.

Cậu cố gắng chen lấn vượt qua đám đông, đâm xầm vào một tên hề, đi thẳng qua màn biểu diễn của anh ta, và cuối cùng, sau khi chen qua ba người đầy tớ, cậu đã đến được bàn của Ðức vua.

MacGil ngồi ở chính giữa chiếc bàn, tay cầm túi da bò đựng rượu rất lớn, gò má đỏ lừ, cười hưởng ứng trò vui. Bao quanh ngài là tất cả các cận thần, và Thor đứng trước mặt họ, tìm cách đẩy băng ghế; cuối cùng, Ðức vua cũng chú ý đến cậu.

"Thưa bệ hạ," Thor hét lên, cảm nhận sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình. "Thần xin được nói chuyện với người! Xin hãy cho phép thần!"

Một cảnh vệ đến kéo Thor đi, nhưng Ðức vua giơ một bàn tay lên.

"Thorgrin!" MacGil hạ thấp giọng nói vua chúa, trầm lắng của mình, giọng nói như đã say rượu. "Chàng trai của ta. Tại sao ngươi tới bàn ta? Bàn dành cho Legion ở đằng kia."

Thor cúi rạp người.

"Thưa Ðức vua, xin người hãy thứ lỗi cho thần. Nhưng thần phải nói chuyện với người".

Một nhạc công gõ cái chũm chọe vào Thor, đến mức, MacGil phải ra hiệu cho anh ta dừng lại.

Âm nhạc lắng xuống, toàn bộ các vị tướng quay lại nhìn Thor. Thor cảm thấy mọi sự chú ý đang dồn vào cậu.

"Ðược rồi, chàng trai trẻ Thorgrin, không gian bây giờ là của người. Hãy nói đi. Có chuyện gì mà không thể đợi đến ngày mai?" MacGil nói.

"Thưa bệ hạ," Thor bắt đầu, nhưng liền dừng lại ngay. Chính xác thì cậu phải nói gì? Rằng cậu đã có một giấc mơ? Rằng cậu đã thấy một điềm báo? Rằng cậu cảm giác rằng Ðức vua sẽ bị đầu độc? Nghe thật vô lý?

Nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác. Cậu phải tiếp tục.

"Thưa bệ hạ, thần đã có một giấc mơ," cậu bắt đầu nói tiếp. "Về người. Trong đại sảnh của buổi yến tiệc này, ở nơi này. Giấc mơ … nói rằng người không nên uống rượu."

Ðức vua cúi người về phía trước, đôi mắt mở to.

"Rằng ta không nên uống rượu?" ông nhắc lại, dõng dạc từng chữ một.

Rồi, sau một hồi im lặng sững sờ, MacGil ngả người ra sau và bật cười lớn, đến mức rung cả bàn.

"Rằng ta không nên uống rượu!" MacGil lặp đi lặp lại. "Giấc mơ kiểu gì vậy! Ta nên gọi đó là một cơn ác mộng!"

Ðức vua ngả người ra sau và gầm lên, và tất cả các kẻ cận thần quanh ông đều hùa theo. Thor đỏ mặt, nhưng cậu không thể lùi bước.

MacGil ra hiệu, một tên cảnh vệ tiến về phía trước nắm lấy Thor và lôi cậu đi—nhưng Thor giằng khỏi anh ta. Cậu đã quyết tâm. Cậu phải nói với Nhà vua về thông điệp đó.

Bảo vệ Nhà vua của chúng ta.

"Thưa bệ hạ, thần yêu cầu người lắng nghe thần!" Thor hét lên, mặt đỏ, dấn thân về phía trước và đập tay lên bàn.

Cái đập tay làm chiếc bàn rung lên, và tất cả mọi người đều quay lại và nhìn chằm chằm vào Thor.

Có một sự im lặng sững sờ khi Ðức vua chau mày.

"NGƯƠI yêu cầu ta?" MacGil hét lên. "Ngươi không được phép yêu cầu ta, chàng trai!" Ông hét lên, cơn tức giận bốc lên.

Cả bàn im lặng, Thor cảm thấy má mình đỏ lên vì nỗi sỉ nhục.

"Thưa bệ hạ, xin người thứ lỗi cho thần. Thần không có ý bất kính. Nhưng thần lo ngại cho sự an toàn của người. Cầu xin người đừng uống. Thần đã mơ thấy người bị đầu độc! Cầu xin người. Thần vô cùng lo lắng cho người. Ðó là lý do duy nhất khiến thần đã nói vậy."

Dần dần, vẻ mặt cau có của MacGil dịu đi. Ông nhìn chằm chằm vào mắt Thor và hít một hơi thật sâu.

"Ừ, ta có thể thấy ngươi quan tâm đến ta. Dẫu rằng ngươi là một chàng trai khờ khạo. Ta sẽ tha thứ cho sự bất kính của ngươi. Ði đi. Và đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi cho đến sáng mai."

Ông ra hiệu cho lính gác, và họ kéo Thor đi, lần này kéo rất mạnh. Cả bàn dần dần vui vẻ trở lại khi tất cả bọn họ quay lại uống tiếp.

Thor bị kéo đi vài bước, trong lòng bùng lên sự phẫn nộ. Cậu lo sợ vì những gì đã làm ở đây tối nay, và có cảm giác hụt hẫng rằng ngày mai cậu sẽ phải trả giá. Thậm chí có thể bị buộc rời khỏi nơi này. Mãi mãi.

Khi các vệ binh đẩy cậu đi lần cuối, Thor nhận thấy mình đang ở bàn của Legion, có lẽ cách Ðức vua khoảng hai mươi bước chân. Cậu cảm thấy một bàn tay đặt lên vai; cậu quay lại thấy Reece đứng đó.

"Tớ đã tìm cậu cả ngày. Có chuyện xảy ra với cậu thế? "Reece hỏi. "Trông cậu như thể mới gặp ma!"

Thor quá choáng không thể trả lời.

"Ðến đây ngồi cùng tớ đi, tớ đã để dành chỗ cho cậu," Reece nói.

Reece kéo Thor ngồi xuống bên cạnh cậu ta, ở chiếc bàn bên hông dành cho gia đình Hoàng gia. Godfrey mỗi tay cầm một cốc rượu, và bên cạnh anh ta là Gareth, đang nhìn láo liên. Thor cũng hy vọng rằng Gwendolyn sẽ ở đó, nhưng cô ấy không có đó.

"Gì vậy, Thor?" Reece hối thúc, khi cậu vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ta. "Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn này như thể là nó sắp cắn cậu đến nơi."

Thor lắc đầu.

"Nếu tớ nói với cậu, cậu sẽ không tin. Vì vậy, tốt nhất tớ chỉ nên ngậm miệng lại."

"Hãy nói tớ nghe đi. Dù là chuyện gì," Reece thúc giục.

Thor thấy ánh mắt của cậu ấy, và nhận ra rằng, cuối cùng, cũng có một người hiểu cậu đang nghiêm túc. Cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu. Cậu không có gì để mất.

"Ngày hôm đó, ở trong rừng, với chị gái của cậu, chúng tớ đã nhìn thấy con Bạch xà vương. Nó cho biết về một điềm báo của sự chết chóc, tớ tin nó. Tớ đã đến gặp Argon và ông ta khẳng định rằng cái chết đang đến. Ngay sau đó, tớ đã mơ rằng cha cậu bị đầu độc. Ngay tại đây. Ðêm nay. Trong đại sảnh này. Tớ hiểu rõ từng đường tơ kẽ tóc. Ông ấy sẽ bị đầu độc. Ai đó đang cố ám sát ông," Thor nói.

Cậu nói vội vàng, cảm thấy khá hơn vì đã trút ra được. Thật tốt vì có người thực sự lắng nghe.

Reece im lặng khi nhìn lại vào đôi mắt cậu một lúc lâu. Cuối cùng, cậu ta nói.

"Tớ thấy sự chân thành ở cậu. Tớ không có gì nghi ngờ cả. Và tớ cũng trân trọng sự quan tâm cậu dành cho cha tớ. Tớ tin cậu. Rất tin. Nhưng giấc mộng là việc hết sức phức tạp. Không phải lúc nào cũng như những gì chúng ta tưởng."

"Tớ đã nói cho Ðức vua," Thor nói. "Và họ đã cười vào mặt tớ. Tất nhiên, tối nay ông ấy vẫn sẽ uống.”

"Thor, tớ tin cậu đã mơ thấy điều này. Và tớ cũng tin cậu đã linh cảm về điều này. Nhưng chính tớ cũng đã từng gặp những cơn ác mộng khủng khiếp trong đời. Ðêm nọ, tớ mơ thấy mình bị tống cổ ra khỏi lâu đài, và khi thức dậy tớ cảm thấy như mình đã bị tống cổ ra ngoài. Nhưng không phải. Cậu hiểu ý tớ không? Giấc mơ là những điều kỳ lạ. Và Argon luôn nói đầy ẩn ý. Cậu không cần nghiêm trọng hóa vấn đề đâu. Cha tớ vẫn ổn. Tớ vẫn ổn. Chúng ta đều ổn cả. Hãy ngồi lại đây, uống và thư giãn. Vui vẻ đi."

Vừa nói, Reece vừa ngả người vào chiếc ghế của mình, chiếc ghế được bọc lông thú, rồi cầm cốc uống. Cậu ta ra hiệu cho một người đầy tớ, đặt một phần thịt nai lớn lên chiếc đĩa trước mặt Thor, cùng với một chiếc cốc đầy rượu.

Nhưng Thor chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình. Cậu cảm thấy toàn bộ cuộc đời mình đang tan biến. Cậu không biết phải làm gì.

Cậu vẫn chẳng thể loại bỏ ý nghĩ về giấc mơ của mình. Trông cậu như người mộng du, ngồi đó, nhìn mọi người xung quanh ăn uống. Cậu chỉ chăm chăm theo dõi những cốc rượu dâng lên chúc tụng Ðức vua. Cậu không rời mắt khỏi từng người hầu bàn, từng cốc rượu. Mỗi lần Ðức vua uống, Thor nao núng.

Thor bị ám ảnh. Cậu không thể rời mắt. Cậu quan sát và theo dõi, cảm tưởng như hàng giờ liền.

Cuối cùng, Thor phát hiện một gã đầy tớ đặc biệt đang tiếp cận Ðức vua, trên tay cầm một chiếc cốc không giống những cái khác. Nó lớn, làm bằng loại vàng rất lạ, bao phủ xung quanh bởi đá hồng ngọc và lam ngọc.

Ðó là chính là chiếc cốc đến từ giấc mơ của Thor.

Thor, tim đập thình thịch trong lồng ngực, kinh hãi dõi theo tên đầy tớ khi hắn đến gần Ðức vua hơn. Khi hắn chỉ còn cách Ðức vua vài bước, Thor không thể đứng yên thêm được nữa. Từng tế bào trong cơ thể cậu như đều hét lên đó là chiếc cốc có thuốc độc.

Thor nhảy từ bàn của cậu, xông vào đám đông dày đặc, huých mạnh những người khác trên đường đi.

Ngay khi Ðức vua vừa cầm chiếc cốc lên, Thor kịp nhảy lên nơi bàn ăn của ngài, với tay ra hất chiếc cốc từ tay Ðức vua xuống đất.

Hơi thở hổn hển sợ hãi lấp đầy cả hội trường khi chiếc cốc bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống nền đá, vang lên một tiếng keng thật to.

Toàn bộ hội trường chết lặng. Mọi nhạc công, mọi nghệ sĩ múa rối, đều ngừng lại. Hàng trăm người đàn ông và phụ nữ tất cả quay lại và nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhà vua chậm chạp đứng lên và nhìn trừng trừng vào Thor.

"Ngươi dám!" Ngài rít lên. "Thằng nhóc hỗn xược! Ta sẽ tống ngươi vào tù vì chuyện này!"

Thor đứng đó, kinh hoàng. Cậu cảm thấy cả thế giới đổ ụp lên mình. Cậu chỉ muốn biến mất.

Ðột nhiên, một con chó săn đi ngang vũng rượu vừa rớt trên sàn nhà khi chiếc cốc rơi xuống, nó liếm rượu ở đó. Trước khi Thor kịp phản ứng, trước khi căn phòng kịp chuyển động, mọi con mắt hướng về con chó săn, đang kêu lên những tiếng kêu đau đớn, khủng khiếp.

Một lát sau, con chó cứng đờ, đổ sang bên, và chết. Toàn bộ căn phòng kinh hãi nhìn con chó.

"Hắn biết ly rượu có thuốc độc!" Một tiếng hét vang lên.

Thor quay lại và thấy Hoàng tử Gareth đứng đó, đi tới bên cạnh nhà vua, chỉ vào Thor buộc tội.

"Sao ngươi có thể biết nó có độc? Trừ khi chính ngươi là người đã bỏ độc! Thor đã đầu độc Ðức vua!" Gareth hét lên.

Toàn bộ đám đông hưởng ứng trong sự phẫn nộ.

"Tống nó vào ngục tối," Ðức vua ra lệnh.

Một lúc sau, Thor thấy mấy tên lính đã túm chặt lấy cậu từ phía sau, kéo qua sảnh. Cậu giãy giụa, cố gắng phản đối.

"Không!" cậu hét lên. "Mọi người không hiểu!"

Nhưng không có ai lắng nghe. Cậu bị lôi qua đám đông, nhanh chóng và gấp gáp. Khi cậu bị kéo đi, cậu nhìn tất cả bọn họ lu mờ, toàn bộ cuộc sống của cậu lu mờ. Họ băng qua hội trường và ra một cánh cửa bên hông, cánh cửa đóng sập lại sau lưng họ.

Ở đây hết sức tĩnh mịch. Một lúc sau, Thor cảm thấy mình đang đi xuống. Cậu đã bị nhiều cánh tay kéo xuống một cầu thang đá quanh co. Càng đi xuống, càng tối tăm hơn, chẳng bao lâu cậu đã nghe thấy tiếng la hét của các phạm nhân.

Một cửa ô sắt mở ra, và cậu nhận ra mình đang bị đưa vào ngục tối.

Cậu giãy giụa, cố gắng phản kháng, để thoát ra.

"Các người không hiểu!" cậu hét lên.

Thor nhìn lên và thấy một tên lính bước về phía trước, đó là một gã đàn ông thô lỗ, to con với khuôn mặt không cạo râu và bộ răng vàng khả ố.

Gã ta cau mày, nhìn Thor.

"Ồ, tao hiểu rất rõ," giọng nói khàn khàn của hắn ta vang lên.

Hắn ta vung tay, và điều cuối cùng Thor nhận thấy là nắm đấm của hắn, găm vào mặt cậu.

Sau đó, cả thế giới chìm vào bóng tối.

HIỆN CÓ!
A MARCH OF KINGS
(CUỘC TUẦN HÀNH CỦA CÁC VỊ VUA)
(Cuốn #2 trong loạt truyện Chiếc Nhẫn Phù Thủy)

“CHIẾC NHẪN PHÙ THỦY hội tụ đủ các điều kiện của thành công tức thời: cốt truyện, những âm mưu, bí mật, những chàng hiệp sĩ quả cảm, và những mối quan hệ đang nảy nở có những trái tim tan nát, sự lừa dối và phản bội. Bộ truyện sẽ cho bạn những giờ phút trải trí, và chắc chắn sẽ mang lại cho bạn sự hài lòng khi bỏ thời gian ra đọc. Khuyến nghị các độc giả thể loại tiểu thuyết viễn tưởng nên có trong thư viện thường xuyên của mình.

––Books and Movie Reviews, Roberto Mattos


A MARCH OF KINGS (CUỘC TUẦN HÀNH CỦA CÁC VỊ VUA) đưa chúng ta tiến thêm một bước trên hành trình sử thi của Thor khi bước vào tuổi trưởng thành, khi cậu bắt đầu nhận thức được sâu sắc hơn về con người mình, về quyền năng của mình, khi cậu dấn thân để trở thành một chiến binh.


Sau khi trốn thoát khỏi ngục tối, Thor hoảng sợ khi biết thêm một nỗ lực ám sát nữa nhằm vào Vua MacGil. Khi MacGil chết, Vương quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn. Khi mọi người lao vào tranh giành vương quyền, hơn bao giờ hết Kinh thành đầy rẫy những màn kịch trong gia đình, tranh giành quyền lực, tham vọng, ghen tuông, bạo lực, và sự phản bội. Người thừa kế phải được lựa chọn từ đám con cái, và thanh gươm Ðịnh mệnh cổ, nguồn gốc của mọi quyền lực, sẽ có cơ hội được sử dụng bởi một gương mặt mới. Nhưng tất cả những điều này đều có thể bị đảo ngược: vũ khí giết người bị thu hồi, và những nỗ lực gắt gao trong việc truy tìm kẻ sát thủ. Ðồng thời, nhà MacGil phải đối mặt với một mối đe dọa mới, nhà McCloud, họ đang chuẩn bị để tấn công ngay từ bên trong Vương quốc Nhẫn.


Thor đấu tranh để giành lại tình yêu của Gwendolyn, nhưng có lẽ không phải lúc: cậu bị yêu cầu chuẩn bị hành trang, để cùng các đồng đội chuẩn bị cho cuộc hành quân Trăm ngày, một trăm ngày khổ ải như địa ngục mà tất cả các thành viên Legion phải vượt qua. Các thành viên Legion sẽ phải vượt qua hẻm núi tử địa Canyon, trên cả việc bảo vệ Vương quốc Nhẫn, là tiến vào khu rừng của tộc Wild, khởi hành từ vùng biển Tartuvian tiến về Hòn đảo Mờ sương, đánh dấu bước trưởng thành khi thực hiện tuần tra cùng với loài Rồng.


Liệu họ sẽ trở lại? Liệu Vương quốc Nhẫn có tồn tại nếu vắng mặt họ? Và liệu cuối cùng Thor có tìm ra bí mật số phận mình?


Bằng việc xây dựng thành công thế giới đầy phức tạp và sự nhân cách hóa, A MARCH OF KINGS là một câu chuyện sử thi về tình bạn và tình yêu, về người theo đuổi tình yêu và địch thủ, về các hiệp sĩ và những chú rồng, về những âm mưu và mưu đồ chính trị, về các thời kỳ, về trái tim tan vỡ, về sự lừa dối, tham vọng, và sự phản bội. Ðó là một câu chuyện về lòng danh dự và sự quả cảm, về số phận và định mệnh, về phép thuật. Nó là một câu chuyện tưởng tượng dẫn dắt chúng ta vào một thế giới mà chúng ta sẽ không bao giờ quên, và một câu chuyện hấp dẫn mọi lứa tuổi và giới tính.


Các cuốn sách từ số 2 đến số 13 trong loạt truyện hiện đang có sẵn!

Возрастное ограничение:
16+
Дата выхода на Литрес:
09 сентября 2019
Объем:
314 стр. 8 иллюстраций
ISBN:
9781632912534
Правообладатель:
Lukeman Literary Management Ltd
Формат скачивания:
epub, fb2, fb3, ios.epub, pdf, txt, zip

С этой книгой читают

Новинка
Черновик
4,9
176